Truyện: Chuyến đi đáng nhớ
Hà Anh là học sinh học lớp mẫu giáo 5 tuổi. Một hôm, cơ quan mẹ Loan tổ chức đi thăm quan Hà Nội. Thấy Loan ngoan, biết vâng lời bố mẹ, mẹ bàn với bố cho Loan đi cùng. Được đi cùng mẹ, Loan thích lắm. Hai mẹ con chuẩn bị đồ đạc, quần áo để đi. Sáng sớm hôm đó, bố chở hai mẹ con đến cơ quan của mẹ, bố tạm biệt hai mẹ con Loan. Loan chào bố và lên xe. Mẹ sợ Loan say xe nên để cho Loan ngồi gần cửa sổ cho thoáng. Trên xe rất đông người. Loan chào các bác, các cô. Ai cũng khen Loan ngoan và hỏi Loan đủ thứ chuyện. Đúng 6 giờ, xe chuyển bánh, xe chạy thật là nhanh. Đến một đoạn đường, xe dừng lại để đón cô Hằng, vì nhà cô ở xa cơ quan, lại tiện đường xe nên cô đón xe luôn ở đó. Bé Loan thấy bên đường có một cành hoa bằng lăng tím rất đẹp vừa tầm tay với của Loan. Loan đưa tay ra với cành hoa. Chưa kịp nói thì xe chạy, một cành hoa đập mạnh vào tay Loan đau điếng, Loan kêu “Ối! đau quá mẹ ơi”. Mẹ đang hỏi chuyện cô Hằng, nghe Loan kêu mẹ quay lại, nhìn thấy Loan bị các vết xước nhẹ, mẹ vội vàng ôm Loan vào long và nhắc: “ Con nên nhớ khi đi tàu và xe, không được thò đầu và tay ra ngoài rất nguy hiểm”. Vừa rồi chỉ là cành hoa, nếu có chiếc ô tô đi ngược chiều đi qua thì chắc cánh tay con sẽ bị gãy rồi. Từ đó trở đi, bé Loan không bao giờ dám thò đầu, thò tay ra ngoài khi đang ngồi trên xe.